Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y ~ Chương 64 . However rare true love may be, it is less so than true friendship. Unknown. Đăng Nhập Truyện Kiếm Hiệp; Tiên Hiệp; Tuổi Học Trò; Cổ Tích; Truyện Ngắn; Truyện Cười; Kinh Dị; Khoa Học - Kỹ Thuật Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y ~ Chương 3 . Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it. Curtis Judalet. Đăng Nhập lr0Rc2. Vù! Chiếc xe màu đỏ rực lao đi vun vút, dễ dàng vượt qua các chiếc xe phía trước! Chiếc xe đuổi theo phía sau vẫn không từ bỏ! Hai chiếc xe một đỏ một trắng truy đuổi nhau trên đường Khang Kiêu trông cực kì hoành tráng, cực kì bắt mắt!Tiểu Ngải nhếch miệng, dường như đã gặp được đối thủ nên tâm trạng cũng phấn chấn hơn, trong lồng ngực như có gì đó rộn rạo “Chị, chị còn nhớ lần thi đấu trước không?”Đường Kiến Tâm quay đầu mỉm cười, gật đầu “Đương nhiên!”. Màn biểu diễn đặc sắc như vậy sao cô có thể quên được chứ. Lần trước Tiểu Ngải tham gia giải đua xe lớn, giành được giải nhất. Chiếc xe đang phóng như bay trên đường đua theo quỹ đạo từ phía xa rồi đột nhiên cả xe nhảy chồm lên, dừng lại ngay trước vạch đích. Khi cô theo dõi trận đấu, hình ảnh mạo hiểm kích thích kia thiếu chút nữa đã dọa chết cô!- Chị có muốn tự mình cảm nhận không?- Hả? Ở đây á?- Sợ à?- Chuyện đùa! – Đường Kiến Tâm hừ lạnh, cô thì sợ gì chứ, hiện giờ tốc độ của xe so với lúc ở giải đua kia còn thua cảm thấy chiếc xe đang lao trên đường như lướt đi rất nhẹ nhàng! Nhưng đợi đến lúc cô biết thế nào là “tự mình cảm nhận” thì dường như ruột gan đã lộn tùng phèo lên cả rồi!- Ok, chờ xem! – Tiểu Ngải liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau, cô thò tay trái ra ngoài, giơ ngón giữa lên khiêu khích! Sau đó cô đạp mạnh chân phanh, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh cực kì quái đản. Sau khi lao đi theo quán tính được một đoạn thì chiếc xe dừng hẳn lại, Tiểu Ngải lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe như nhảy chồm chồm “bay” thẳng về phía trước...Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đã đen đến mức không thể đen hơn. Khi thấy hành động khiêu khích, sỉ nhục như vậy, anh ta thở phì Chó chết!Chết tiệt, còn dám khinh thường anh ta cơ à? Từ bé đến giờ Kiệt Thiếu anh chưa bao giờ bị người khác khinh bỉ đến mức trắng trợn như vậy. Đối phương vẫn chỉ là một cô nhóc, láo thật, nếu anh ta mà đang cầm lái thì sẽ cho cô nhóc kia biết thế nào là cao thủ đấu nhau! Hừ!- Đi nhanh lên, chặn xe kia lại!Vẻ mặt người đàn em đang lái xe cũng rất khó coi. Kỹ thuật lái xe của bọn họ tuy không thể gọi là hàng đầu nhưng cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu muốn truy đuổi một chiếc xe khác thì quá dư sức!Nhưng mà hôm nay... Người đàn em lái xe thấy chiếc xe phía trước lao đi thần tốc, chiếc xe ấy giờ chỉ như một đốm nhỏ ở phía trước thì trán bắt đầu túa mồ hôi!Thật sự là gặp đối thủ rồi!- Vâng, anh Kiệt! – Anh ta đạp mạnh chân ga. Ngồi cùng xe với Thượng Quan Kiệt Thiếu đang tản ra khí lạnh, người đàn em chỉ có thể run rẩy đè mạnh lên chân ga, toàn thân căng cứng, không dám thả Đại ca, hiện tại họ đang ở phía nam đường Khang Kiêu. Đến giao lộ sẽ sang đường Tuyền Hạ!- Vâng! Là đường cụt!- Rõ!- ...Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp điện thoại, mở máy liên lạc trên xe ra rồi ra Ellen, cậu mau chặn trước đường Tuyền Hạ. Powell, xuất phát từ phía bên phải chỗ giao lộ ở đường Khang Kiêu; những chiếc xe khác tiếp tục đuổi theo, dồn chiếc xe kia vào đường Phú Rõ!Đôi mắt rét lạnh của Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm vào chiếc xe Ferrari đỏ rực phía trước. Thời khắc nguy hiểm lại chính là cơ hội! Lần này xem mấy người chạy được đi đâu!Nhưng mà Thượng Quan Kiệt Thiếu không thể ngờ rằng kỹ thuật lái xe của đối phương đã đạt đến mức thuần thục, có thể gọi là tuyệt đỉnh... Đến nỗi về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh mạo hiểm kích thích như hôm nay, anh ta chỉ có thể líu lưỡi vào nhau, những hình ảnh trong đầu hiện ra rõ mồn một, lúc đó anh ta mới hiểu được thế nào là... tay đua xuất thần thực sự!Cũng chính kỹ thuật điêu luyện đến mức quỷ quái đó đã nhiều lần cứu anh ta trong lúc nguy nan, giúp anh ta giữ lại được tính mạng quý giá của Á... – Cả người Đường Kiến Tâm theo quán tính hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải. Cô nắm chặt lấy tay nắm trên xe, cố gắng ổn định cơ thể, giọng nói run run, hổn hển – Tiểu Ngải, chị em chỉ có một cái mạng thôi đấy!Mẹ ơi! Tốc độ kích thích đến mức liều chết thế này, có chết cô cũng không tưởng tượng ra nổi! Cô nhiều tuổi rồi, trái tim yếu ớt sao chịu nổi sự giày vò của cô bé này chứ!Tuy tình huống hiện giờ rất đặc biệt, đúng là phải chạy trối chết, nhưng mà không thể cho cô chút thời gian để bình tĩnh lại được à?Tiểu Ngải cười khanh khách!- Chị, sao lại trở nên nhát gan thế... Lôi Khiếu Thiên đứng trong phòng khách. Đế Văn lặng lẽ nháy mắt với Huống Ngân Dịch, mặt đối phương vặn vẹo, quay đầu đi nhìn sang bên cạnh mà không có nhìn anh. Loại chuyện làm con tốt thí này anh ta không Văn tức giận, âm thầm ra giấu tay khinh bỉ anh ta, đồ hèn nhát! Miệng Huống Ngân Dịch méo xệch, có bản lãnh anh ta lên trước đi. Bớt khoa chân múa tay trước mặt anh, đừng tưởng rằng anh ta là giáo phụ mafia mà dám tỏ ra trơ tráo. Hừ!"Khụ khụ, cái kia." Đế Văn chỉnh sửa lại biểu cảm, "Lão đại, anh anh cứ đứng như vậy cũng không phải biện pháp."…Lôi Khiếu Thiên bất vi sở động. Bây giờ Tâm Nhi còn ở trong phòng, con anh lại không có tung tích...Mà những người này, tất cả đều là một đám ăn hại. Đến bây giờ còn nói với anh chưa tìm được thằng bé, thật đúng là vô dụng!"Lão đại, đối phương nếu còn chưa liên lạc với người của ta, chí ít có thể chứng minh hiện tại Mông Mông an toàn, lão đại..." Đế Văn đứng sau anh ấy thật không biết nên nói cái gì. Người của bọn họ đã phát ra lệnh rồi nhưng cũng không tìm được thằng lẽ, bắt Mông Mông đi là người trong bạch đạo?Nhưng anh cũng nghĩ không ra, người nào trong bạch đạo lại có lá gan chống lại Ngục Thiên Minh? Đó không phải là tự tìm đường chết hay sao? Anh còn đang miên man suy nghĩ, không ngờ Lôi Khiếu Thiên xoay lưng lại, trực tiếp dùng hành động cắt đứt lời của anh. Đế Văn há hốc miệng, đi theo sau Lôi Khiếu đi ngang qua Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân hơi dừng lại. Hai người sững sờ há miệng, lại không phát ra được một lời. Lôi Khiếu Thiên đi qua bọn họ rồi ngồi xuống sô-pha. Chuông điện thoại phòng khách reo vang khiến ai nấy đều chấn Diệp Lân phản ứng trước bước nhanh ra nhận điện thoại, "Phân bộ Ngục Thiên Minh thành phố W.""Bảo Lôi Khiếu Thiên nghe điện thoại."Thanh âm âm u lạnh lẽo không chút khách khí truyền vào tai Hướng Diệp Lân khiến anh híp mắt lại, "Anh là ai?" Tên đại ca bọn họ mà hắn có thể gọi sao?"Oa oa..." Tần Chính cũng không kiên nhẫn nhiều lời vô ích với Hướng Diệp Lân, khoát tay với Diêm Thất. Trong nháy mắt, tiếng khóc thảm thiết của Lôi Mông làm cho Hướng Diệp Lân trừng lớn con mắt, "Dừng tay." Hướng Diệp Lân hoảng hốt. Đây chính là tiếng khóc của tiểu Mông Mông, đang định nói thì điện thoại lại bị chộp lấy, quay ra khiếp sợ nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên."Thời gian, địa điểm!" Bốn chữ đơn giản lộ ra uy nghiêm tuyệt đối. Cũng có cả lo lắng nhưng sự uy nghiêm lạnh lẽo từ trong xương cốt lại khiến người ta không thể xem nhẹ! Lúc nghe được tiếng khóc truyền ra từ loa, tay cầm điện thoại siết chặt."Ha ha, Lôi lão quả nhiên sảng khoái." Tần Chính bảo Diêm Thất đưa Lôi Mông đi, quay lại ứng phó với Lôi Khiếu Thiên, "Giao tiếp với người thông minh đỡ tốn sức hơn nhiều.""Nói!" Sát ý thoáng qua trong mắt Lôi Khiếu Thiên. Thanh âm người này hoàn toàn xa lạ, ít nhất trong ký ức của anh thì anh chưa từng gặp đối phương!"Một giờ sau, tầng cao nhất cao ốc quốc tế, quy củ thế nào chắc không cần tôi nhắc nhở anh."Lôi Khiếu Thiên không đợi Tần Chính nói hết lời trực tiếp cúp điện thoại, chỉ thị Đế Văn, "Chuẩn bị xe." Mà bên kia, Tần Chính ngồi trên ghế được làm từ da thật nhìn điện thoại mình bị cúp, nhướng mày. Lôi Khiếu Thiên, thật đúng là... không thể khinh thường!…Nhưng, vậy thì thế nào? Tần Chính hắn muốn thứ gì chưa từng không đạt được. Nhếch lên nụ cười âm hiểm, tựa như đang chờ mong một chuyện rất cảm Đế Văn nghiêm trọng, bắp kịp Lôi Khiếu Thiên. Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân cũng vội vàng đi theo. Chuyện cười, Lôi Mông xảy ra chuyện trong tay bọn họ, lần này nếu xảy ra sự cố, vậy bọn họ nào còn mặt mũi đâu nữa tiếp tục đứng bên đại ca?Chiếc Bentley lái thẳng ra cửa, Lôi Khiếu Thiên dừng lại, "Huống, Diệp ở lại, Đế Văn đi với tôi." Nói xong vào trong xe. Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân nghe vậy nóng nảy, coi thường mặc phản đối, "Đại ca" cũng không thể vứt lại bọn họ lịch đối phương ra sao bọn họ hoàn toàn không biết, đại ca chỉ dẫn Đế Văn đi, lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao?"Đế Văn." Lôi Khiếu Thiên hét lên, bảo Đế Văn lên xe. Đế Văn nháy mắt, cũng không vui vẻ gì chui vào xe."Lái xe!" Vẫn là âm sắc không có chút nhiệt độ."Chờ đã!" Nghe được thanh âm này Lôi Khiếu Thiên chấn động cả người, quay ra liền thấy Đường Kiến Tâm đẩy Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân rồi lôi Đế Văn ra khỏi xe, mình thì đi vào, lạnh lùng hét lên với người phía trước, "Đi."Tiểu đệ lái xe chỉ cảm thấy có cơn gió rét thổi qua, như lưỡi đao âm u đến từ Bắc cực đâm thẳng vào sau lưng. Chân phải run rẩy nhấn ga, chiếc xe lao vút đi...Mọi chuyện xảy ra chỉ có hai giây. Đế Văn bị kéo ra té lên người Huống Ngân Dịch, còn chưa kịp đứng vững thì đã thấy đuôi xe Bentley vụt đi rồi. Vùng dậy xanh mắt đá một cước vào không khí theo hướng mấy người Đường Kiến Tâm đi, lập tức hét lên với Hướng Diệp Lân, "Còn ngu ra đó làm gì, gọi người đuổi theo." Chết tiệt, có hai người lão đại với chị dâu đi, anh yên tâm mới lạ?Tình hình lúc chị dâu mất khống chế như còn đang ở trước mắt, càng làm anh nghiến răng nghiến lợi!Mà hai tên ngốc này còn ngây ngô đứng đó không biết làm gì? Thực sự là tức chết Diệp Lân lần này cũng không bất mãn với Đế Văn, rất nhanh một chiếc Rolls - Royce đỗ trước mặt bọn người vừa ngồi lên xe, điện thoại của Huống Ngân Dịch liền reo, là Thẩm Dương Kỳ. Chờ khi anh nghe máy, mở đầu là một loạt tiếng chửi."Mấy người các anh cút đi đâu hết rồi? Điện thoại cũng không gọi được là thế nào hả?"Sắc mặt Huống Ngân Dịch khó coi, bên trái là cái mặt phẫn nộ của Đế Văn, bên tai là những lời hưng sư vấn tội của Thẩm Dương Kỳ, cũng làm cho trong lòng anh rất khó chịu."Có chuyện gì thì nói mau." Nếu là bình thường, anh sẽ không nói lời thâm ý thế này, đây là do thật sự tức điên lên rồi!…Thẩm Dương Kỳ cũng không tính toán nhiều, anh còn đang muốn nói chính sự, "Điều tra Tần Chính, mục tiêu của hắn là anh họ, bảo anh họ phải đặc biệt chú ý."Huống Ngân Dịch mở to mắt, Tần Chính? Người bên cạnh Karl Bunol?"Cậu nói là ai?""Thính lực anh bình thường, tin tức Trảm mang tới, người này không đơn giản." Thẩm Dương Kỳ nói lại với anh ta đây là tin tức Lôi Trảm Thiên tiết lộ, Huống Ngân Dịch nghe xong cằm rớt xuống đất, không đợi Thẩm Dương Kỳ nói xong, mất hết cả phong độ hét, "*** bà nội nó, đại ca đã đi rồi.""Cái gì?" Thẩm Dương Kỳ khiếp sợ, "Chết tiệt, mau ngăn anh ấy lại đi." Tần Chính là một nhân vật tàn nhẫn, có thể ẩn nhẫn bên cạnh Karl Bunol nhiều năm, bây giờ lại có động tĩnh, vậy hắn tuyệt đối không phải xung động nhất thời. Không nắm chắc tới một trăm phần trăm thì cũng có tám mươi phần Ngân Dịch biết tính nghiêm trọng của sự việc, gầm lên giận dữ với tiểu đệ lái xe, "Tăng tốc, chặn xe đại ca lại, mau lên."Tiểu đệ lái xe vốn bám sát chiếc Bentley kia mà trên con đường núi này phải sử dụng xà kỹ, giật mình vì tiếng hô đằng sau thiếu chút nữa đụng vào lan can bên Văn nhìn ra tình thế nghiêm trọng, "Đối phương là ai?""Tần Chính. Trợ thủ đắc lực của Karl Bunol." Huống Ngân Dịch vừa nói xong, Hướng Diệp Lân cũng kinh ngạc nhìn về phía anh, chỉ có Đế Văn mờ mịt. Hắn ta là ai?"Chú khẳng định chứ?" Hướng Diệp Lân hỏi lại. Tần Chính, mấy tháng qua bọn họ nhiều lần câu thông với Karl Bunol, đương nhiên việc tiếp xúc với Tần Chính là không phải nghi ngờ. Nhưng người phía sau là hắn ta lại khiến anh khó mà chấp người bình thường đến không thể bình thường hơn, hắn có lá gan gì mà dám có chủ ý lên Ngục Thiên Minh?Đế Văn nhíu mày, gia tộc Bunol anh đương nhiên không thể không biết, chỉ là, "Ý anh là, hắn bắt cóc Mông Mông là vì báo thù giúp Karl Bunol?"Huống Ngân Dịch lắc đầu, "Không xác định được." Tuy Tần Chính quả thực rất bảo vệ Karl Bunol, thế nhưng, anh không cho là Tần Chính vì Karl Bunol mà đắc tội Ngục Thiên Minh."Diệp, bảo A Nhị điều tra người này, phải thật chi tiết."Hướng Diệp Lân gật đầu, vừa lôi điện thoại ra thì mới phát hiện điện thoại đã tắt? Mới hai ba tiếng mà anh đã dùng hết pin? Không chút khách khí cầm lấy điện thoại của Huống Ngân Dịch truyền đạt lệnh với A nhiên xe thắng gấp làm cả ba người phía sau theo quán tính đập vào lưng ghế phía trước, Đế Văn mặt âm trầm, "Lái xe thế nào vậy hả?"Tiểu đệ đằng trước cũng rất ủy khuất, "Đã mất dấu đại ca." Phía trước có người chặn đường, vây quanh một đống người, rất rõ ràng chính là xảy ra tai nạn giao họa của chiếc xe này rõ ràng là do đại ca tạo ra. Sau khi đảo mắt qua kính chiếu hậu, tiểu đệ lái xe lựa chọn nuốt những lời muốn nói xuống mắt của bọn họ thật là đáng sợ!"Nói nhảm, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, vậy mà có thể làm mất dấu bọn họ." Đế Văn nện lên lưng Huống Ngân Dịch, Huống Ngân Dịch mặt như đưa đám, anh ngồi ở chính giữa chính là con tốt thí hả?Hướng Diệp Lân vội vàng bảo A Nhị truy tìm tung tích đại ca, cũng chỉ mất năm giây, bên phía A Nhị đã có đáp án, "Đại ca đang ở phụ cận cao ốc quốc tế."Hướng Diệp Lân liền chỉ thị tiểu đệ ngồi trước, "Đi cao ốc quốc tế." Sau đó tiếp tục nói vào điện thoại, "Báo với A Đại, A Tam, A Tứ. Mặc kệ các cậu dùng cách gì, nửa tiếng sau, tôi muốn thấy người ở tầng cao nhất cao ốc quốc tế."Cũng không quản A Nhị phản bác trực tiếp cúp điện thoại. Tiểu đệ lái xe không nhiều lời, lanh lợi lái xe tới nơi chỉ định."Két", bên cạnh cột cờ treo lá cờ đỏ có năm ngồi sao vang lên tiếng thắng gấp. Một chiếc Bentley số lượng có hạn chính xác đỗ ngay bên phải cột cờ. Tay phải Đường Kiến Tâm mở cửa xe thì tay trái bị kéo lại. Đường Kiến Tâm nhíu mày, không quay đầu lại nhìn Lôi Khiếu Thiên, nhưng, cũng không nhúc nhích, dường như đang chờ anh Khiếu Thiên nhìn thật lâu vào gò má Đường Kiến Tâm, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, lộ ra bảy phần cường ngạnh, hai phần lo lắng, một phần khổ sở..."Tin tưởng anh." Mặc dù lúc này anh có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng lại chỉ có ba từ này, những cái khác tựa hồ cũng thành thừa tâm Đường Kiến Tâm khẽ chấn động. Hơn hai mươi năm qua, cho tới bây giờ chưa từng ai nói với cô ba chữ "tin tưởng tôi".Duy chỉ có, cái dựa vào chính mình khắc sâu vào tim lại không có chút tình Kiến Tâm cúi thấp mắt, mở cửa xe ra, để lại cho Lôi Khiếu Thiên một bóng lưng kiên quyết. Điều này không phải đã nói rõ, kỳ thực anh cũng rất quan tâm đứa bé sao?Lôi Khiếu Thiên mở cửa xe bên trái đuổi theo Đường Kiến Tâm. Lúc này trên người Đường Kiến Tâm phát ra khí tức hoàn toàn tới từ địa ngục, tất nhiên là anh cũng không kém hơn chút nào."Đối phương là người nào của hắc bang?" Thái dương chiếu trên đỉnh đầu, Đường Kiến Tâm khẽ ngẩng lên híp mắt nhìn tòa nhà chọc trời này. Bình thường cô sợ nóng mà lúc này lại chẳng cảm nhận được chút nóng bức nào."Không biết!" Lôi Khiếu Thiên cũng nhìn lên tòa nhà, tại điểm đen nào đó, chuẩn xác không lầm lẫn khóa chặt ánh mắt nóng rực kia... Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Tuyết Dĩnh Điệp Y Thể loại Ngôn Tình Nguồn Chị Hằng Trạng thái Full Chương cuối Phiên ngoại lôi mông 3Giới thiệu truyện Em là người con gái trong trắng tinh khôi, xinh đẹp mà ai cũng phải mơ ước nhưng ẩn sau đó là một bản lĩnh sát thủ lòng dạ thâm độc. Đó là Kiến Tâm, nhân vật chính trong truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha của tác giả Tuyết Dĩnh Điệp tắc của cô là “thà mình phụ người chứ không để người phụ mình”, nhưng có năm mơ cũng không thế ngờ khi cô lại có con với đối thủ của mình, thủ lĩnh của giáo phái khác – Khiếu Thiên trong một kế hoạch mà cô đã tính toán đến từng chi bé được sinh ra liệu có mái nhà hạnh phúc khi nó không được chào đón trên cõi đời này, Kiến Tâm và Khiếu Thiên có còn là địch thủ đối đầu? Xin mời các bạn đón đọc cùng với đội ngũ dịch giả chúng Ebook Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Tuyết Dĩnh Điệp Y FullEbook Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Tuyết Dĩnh Điệp Y – Full Epub – FullEbook Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Tuyết Dĩnh Điệp Y – Full Prc/Mobi – FullEbook Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Tuyết Dĩnh Điệp Y – Full Pdf – Full Sau khi nhấp vào đánh dấu, bạn có thể đánh dấu các dấu trang của từng chương. "Tiến trình đọc" có thể được xem trong kệ trung tâm cá nhân. Chương 1 Sai Một Ly, Đi Một Dặm Vào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong một căn phòng tuyệt đẹp. Trên chiếc giường lớn Trọn bộ Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyện full ngắn Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha của tác giả Tuyết Dĩnh Điệp Y rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Đô Thị này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Bề ngoài cô giống như một bông hoa tinh khiết hấp dẫn lòng người nhưng bên trong lại đang chảy một dòng máu lạnh đến khôn cùng cô – Đường Kiến Tâm – là một sát thủ đệ nhất. Tôn chỉ của cô là Không có người cô không giết được, chỉ có kẻ chết mới không thể kêu ra tiếng. Nhưng dù có nằm mơ cô cũng không thể ngờ vì lý do chẳng đâu vào đâu mà cô lỡ có thai với hắn – thủ lĩnh của phe đối địch! – Đường Kiến Tâm, tôi nói cho em biết, một ngày là người của tôi thì cả đời sẽ là người của tôi. Em đừng hoang tưởng rằng sẽ chạy thoát được khỏi lòng bàn tay tôi. Lôi Khiếu Thiên là lão đại của tổ chức hắc đạo “Ngục Thiên Minh” lớn nhất thế giới. Là một người tà mị, lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, vui buồn thất thường. Anh chỉ dịu dàng và dùng những mánh khóe thủ đoạn để thể hiện tình yêu của mình với riêng cô. Doc truyen me manh me dau voi cha lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha full, chương 1, chương cuối. Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha review, Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Danh sách chương Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn tán thành, Đế Văn Chris đi cuối cùng không phát biểu ý kiến, nhưng sắc mặt bọn họ cũng tái thình lình."Pang"Tiếng đạn bắn vang lên, Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm nhảy lên rồi lập tức lăn người sang hai bên...Hai giây sau, tiếng đạn biến mất, cả hai đứng dậy nhìn nhau, "Không phải bắn tới chúng ta."Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Lôi Triển Lâm ra tay."Đường Kiến Tâm quay lại nhìn bốn người Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ theo sau, mày nhăn lại, "Bọn họ tranh đấu nội bộ?"Lôi Khiếu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, "Lôi Triển Lâm cho tới giờ chưa từng tin tưởng đồng bạn.""Xì, ngay cả anh em ông ta cũng giết thì làm sao có chuyện tín nhiệm?" Thẩm Dương Kỳ châm chọc."Xuỵt." Lôi Trảm Thiên che lại miệng Thẩm Dương Kỳ, ra dấu anh ta đừng lên tiếng, dùng ánh mắt bảo anh ta đường đá cách bọn họ mười mét bị cắt đứt, Lôi Khiếu Thiên sắc mặt khó coi, Đường Kiến Tâm nhìn xung quanh, "Năm mét." Sau đó cười như không cười hỏi Lôi Khiếu Thiên, "Anh bay qua được chứ?"Còn nói là chọn sinh môn, xem anh chọn ra cái gì rồi này?Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Quá xa, không có điểm phát lực." Năm mét không tính là rất xa, chỉ cần giữa đường có điểm rơi đặt chân thì ai cũng bay qua được,… nhưng hai bên vách đá đều chi chít mũi kiếm sắc bén không thể chạm Kiến Tâm tới sát ranh vết nứt, bên dưới tối mù mịt căn bản không thấy rõ được gì, quay lại bảo với Thẩm Dương Kỳ, "Đưa tôi một cục đá, lớn một chút."Thẩm Dương Kỳ nhìn xung quanh, lối đi này có rất nhiều đá nhỏ, đá lớn lại chẳng thấy, lập tức bẻ gãy một cục đá trên vách tường rồi đưa tới."Chị dâu cần đá làm gì vậy?"Đường Kiến Tâm nhận lấy cục đá, ném xuống bên dưới, yên lặng lắng nghe...Mười chín, hai mươi... Hai mươi lăm..."Rất sâu!"Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Quay lại?""Không phải chứ, chúng ta đã tới tận đây mà còn quay lại?" Thẩm Dương Kỳ đứng bên cạnh Đường Kiến Tâm, tức giận bất bình trừng trừng nhìn vết nứt. "Chỉ một vết nứt như thế đã làm khó với sáu người chúng ta, vậy sau này mặt mũi để chỗ nào hả?"Đường Kiến Tâm khoanh hai tay lại, "Vậy cậu qua trước đi." Lôi Khiếu Thiên chỉ thản nhiên nhìn anh ta một cái, lui lại nhường cho anh ta tới Dương Kỳ hất đầu đầy cao ngạo, "Em qua thì em qua, mấy người quan sát cho kỹ tiểu gia làm này, xem tiểu gia... Làm thế nào..." Má ơi, ai nói cho anh biết là trên hai vách đá này là thứ gì đi? Thẩm Dương Kỳ yên lặng nuốt nước miếng một Kiến Tâm rất là nghiêm túc quan sát, ý bảo anh ta tiếp tục, chớ có Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên đưa cho anh bản đồ, cầm lấy hai viên bảo thạch nghiên cứu, Lôi Trảm Thiên nhìn mà buồn bực, "Từ khi nào mà ở đây lại có lỗ hổng này vậy? Trên bản đồ rõ ràng là không có mà."Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, trả bản đồ lại cho Lôi Trảm Thiên, anh còn tưởng là anh nhớ nhầm nhưng không phải."Nhất định vừa rồi chúng ta không cẩn thận chạm vào công tắc nào đó nên con đường này mới bị chia cắt." Nhìn xung quanh một lượt rồi anh nói tiếp, "Đế Văn, Chris tìm bên trái, Trảm với Kỳ tìm bên phải."Bốn người gật đầu gõ đập lên vách đá, Lôi Khiếu Thiên cùng Đường Kiến Tâm thì đi tới nơi những mũi kiếm sắc bén chĩa dừng bước lại thì mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, Đường Kiến Tâm không chút thay đổi nhìn sang Lôi Khiếu Thiên, "Âm hưởng kia hình như không phải tiếng súng?""Không thể nào." Lôi Khiếu Thiên phản bác, đến tiếng súng và tiếng nước chảy đập vào đá mà anh lại không phân biệt được rõ ràng sao?…"Anh Lôi Khiếu Thiên, xin anh nói cho tôi biết, bây giờ chúng ta đang nghe thấy tiếng gì vậy?" Đường Kiến Tâm rất hứng thú hỏi Lôi Khiếu tai lại nghe thêm một tiếng pang pang lớn Khiếu Thiên hiếm khi lại nghẹn giọng, quay lại, "Mọi người dừng lại, cơ quan ở bên dưới."Lôi Triển Lâm, còn cách bọn họ một tầng mà ông ta có thể gieo họa lên tận Dương Kỳ vác mông chạy lại, "Chuyện gì thế anh họ?""Cơ quan này là liên đới, bên dưới khởi động thì bên trên cũng khởi động." Lôi Khiếu Thiên mặt không chút thay đổi, đá vào cẳng chân Thẩm Dương Kỳ bảo anh ta nghe, "Nghe xem bên dưới là gì?"Thẩm Dương Kỳ nghiêng đầu ra phía trước, nhìn bên dưới tối om không thấy đáy nhưng vẫn cố gắng lắng nghe, mơ hồ hình như, có vẻ đấy là... "Nước chảy?""Đó là quán thuyên." Là thứ dùng để xử lý nước dư thừa."Cái gì?" Thẩm Dương Kỳ khó tin nhìn Lôi Khiếu Thiên, anh họ mới nói quán thuyên? Anh họ, anh có chắc mấy trăm năm trước đã có thứ ấy?Lôi Khiếu Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh ta rồi quay lại, "Đi thôi, ở đây không qua được.""Chờ đã."Lôi Khiếu Thiên khó hiểu nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi?"Đường Kiến Tâm nhìn thẳng vào mũi kiếm trên vách đá, ánh mắt lập lòe "Có lẽ có thể qua được."Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, "Làm như thế nào?"Đường Kiến Tâm mỉm cười, lui về sau mười bước, chạy lấy đà hai bước, trong khi Lôi Khiếu Thiên mở to mắt thì tốc độ tăng nhanh hơn...Lôi Khiếu Thiên giật mình, tiến lên ngăn cản, "Tâm Nhi, không được." Thân hình Lôi Khiếu Thiên khẽ động ngăn Đường Kiến Tâm lại nhưng vẫn chậm một bước, một chân Đường Kiến Tâm dẫm lên trên vách đá, chân kia dẫm lên mũi kiếm, nhảy hai bước, đập tay lên đầu kiếm rồi mượn lực rơi xuống bên kia...Lôi Khiếu Thiên muốn lòi cả mắt, tay nắm chặt lại, ngay khi Đường Kiến Tâm dẫm chân lợi kiếm thanh kiếm sắc bén, tim thắt lại khiến anh khó thở...Chết tiệt, sao cô ấy dám làm hành động nguy hiểm thế chứ?…Thẩm Dương Kỳ trừng lớn hai mắt, khi thấy Đường Kiến Tâm bình an vô sự thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tò mò đi đến chỗ lợi rồi thì cả người choáng váng...Lôi Trảm Thiên hô một tiếng, vỗ ngực, may quá, may là không có chuyện gì, bằng không đại ca nhất định sẽ phát Khiếu Thiên nhìn sâu vào Đường Kiến Tâm, đè nén kích động muốn mắng cô một trận, Đường Kiến Tâm quay đầu cười với bọn họ, "Tôi không sao."Lôi Khiếu Thiên hung hăng lườm cô, "Em im miệng." Cô còn nói không có chuyện gì? Chết tiệt, anh đang có chuyện đây Dương Kỳ nhổ đứt lợi kiếm, khóe miệng giật giật, "Mẹ kiếp chứ, bên trong rỗng tuếch."Đường Kiến Tâm gật đầu, "Hoàng Lăng này ít nhất cũng nghìn năm rồi, những lợi kiếm này đều làm từ gỗ nên đã sớm mục nát, cho nên không có lực sát thương gì, mọi người cũng qua đi."Thẩm Dương Kỳ vứt lợi kiếm đi, nhảy sang đầu tiên, mấy người Lôi Khiếu Thiên cũng chẳng sợ hãi, hai ba bước đã đi qua. Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay Đường Kiến Tâm bóp mạnh một cái, mang theo lời cảnh cáo và cảm giác nghĩ mà sợ."Lần sau không được làm anh sợ."Đường Kiến Tâm thấy ngọt ngào, "Tôi sẽ không lấy tính mạng mình đùa giỡn."Lôi Khiếu Thiên lườm cô, cô ấy còn dám nói? Vừa rồi không phải cô ấy lấy tính mạng mình đùa giỡn sao hả? Nhìn bề ngoài những lợi kiếm kia đều hoàn hảo không bị hao tổn, ai có thể biết được bên trong nó rỗng?Cô ấy cũng quá lớn mật rồi người đi đằng sau hình như cố nín cười, đi được mấy bước thì Lôi Trảm Thiên mở lời trước, "Anh, đi thêm mười mét nữa sẽ đến cửa đi xuống."Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Mọi người cẩn thận, người của Lôi Triển Lâm chắc cũng tới rồi."Thẩm Dương Kỳ phun nước miếng, "Ông ta đúng là tiểu Cường đánh không chết, qua nơi đó rồi mà vẫn sống sót." Trong miệng thì giễu cợt nhưng đồng thời cũng mang theo sự không phục trần Văn rất tán thành lời của Thẩm Dương Kỳ, "Chỉ sợ Lôi Triển Lâm lại có động tác gì.""Sợ cái gì, tới một người giết một đôi, tới hai người thì giết cả P thằng." Chris xoa hai tay, ra vẻ chuẩn bị đánh nhau tới Dương Kỳ khinh bỉ, "Không phải em khinh bỉ anh nhé Chris, tới một người giết một đôi thế nào?"Hai người đâu phải cả P. Anh học tiếng Trung kiểu gì thế?"Lôi Triển Lâm không phải là một người sao?" Chris giải thích rất chi là đương nhiên, tới một người là thủ hạ của Lôi Triển Lâm, thêm Lôi Triển Lâm vào đó thì không phải một đôi à?Thẩm Dương Kỳ nghẹn họng, giơ ngón tay cái, "Anh được." Hóa ra trong lòng anh ta, Lôi Triển Lâm còn coi là một người?Lôi Trảm Thiên tức giận cắt ngang cuộc đối thoại ngu ngốc của bọn họ, "Tất cả im miệng đi, xuống đây là tới Quan Lăng rồi, cẩn thận lại dẫn người của Lôi Triển Lâm sang đấy."Chris vừa định phản bác lại bị Đế Văn trừng cho một cái, đành phải im lặng, oán hận nhìn lại Đế ta liền quăng cho anh một cái liếc mắt, người như heo, thông minh cũng giống heo, đơn giản là vũ nhục Kiến Tâm đứng nhìn cái thang dài không thấy đáy, hoảng hốt khiếp nhược lui lại sau, nếu không phải tay bị Lôi Khiếu Thiên kéo thì chắc cô đã có ý định quay lại rồi, "Thang này có bao nhiêu bậc?""Chín ngàn chín chăm chín mươi chín!" Lôi Trảm Thiên nhìn cái thang kéo dài không ngừng đau khổ trả Kiến Tâm thiếu chút nữa phun cả nước ra, "Tôi có thể không đi xuống được không?""Có thể!" Lôi Khiếu Thiên nắm lấy tay cô, ý tứ rất rõ ràng, không xuống cũng phải xuống."Chị nên thấy may vì đây là thang xuống không phải thang lên."Đường Kiến Tâm chán nản, cô thà nó là thang đi lên còn hơn, nhìn cái cầu thang kéo dài này làm đầu cô choáng Khiếu Thiên để Lôi Trảm Thiên dẫn đường, mình thì kéo Đường Kiến Tâm, Đường Kiến Tâm hung hăng trợn mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, rất muốn hất tay anh ra đặt mông ngồi trên bậc thang, không Dương Kỳ cứ đứng sau cười trộm, Đường Kiến Tâm bốc hỏa thiếu chút nữa đá anh ta xuống, cho anh ta lăn đi như quả cầu tuyết."Người cổ đại có phải thiếu nơron không vậy? Nấc thang nhỏ thế này thì đi thế nào nổi? Ngay đến chỗ đặt chân cũng đã khó khăn rồi."Đường Kiến Tâm oán giận, chín chăm chín mươi chín bậc thang mà lớn hơn chút sẽ giống như cái thang gác nhà bọn họ, chắc cũng chỉ không tới mấy trăm."Chị dâu, đây là bình thường, con gái cổ đại không phải đều bó chân ư? Đây cũng là tính toán cho bọn họ thôi."Lôi Trảm Thiên đi trước thỉnh thoảng đung đưa người, Thẩm Dương Kỳ không nhìn được liền đến gần đỡ lấy để cả hai cùng đi."Đàn ông chắc cũng không cần chứ?" Đường Kiến Tâm nghi ngờ, nhìn hai anh em đỡ nhau phía trước. "Tôi cảnh cáo hai anh, tốt nhất là đi một mình thôi, bằng không...""Phịch!"Bằng không, chờ đó mà lăn xuống cả lũ. Đường Kiến Tâm còn chưa nói xong thì cước bộ Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ đã lảo đảo, té xuống rồi trượt mấy bậc thang Kiến Tâm thật tình muốn che mặt đi không đành lòng thấy cảnh bọn họ ngã chổng vó lên trời, may Lôi Khiếu Thiên nhanh tay lẹ mắt nắm được Lôi Trảm Thiên, bằng không hai người bọn họ sẽ biến thành quả cầu tuyết thật Khiếu Thiên nắm lấy Lôi Trảm Thiên, Lôi Trảm Thiên đỡ Thẩm Dương Kỳ, cả hai kinh hiểm đứng Khiếu Thiên mặt lạnh lườm hai người mất mặt kia, "Cẩn thận đi."Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên ăn đầy bụi trên mặt, trông như khóc mà không phải khóc, "Anh họ, em cũng là em trai anh mà." Không đỡ anh một cái, còn trơ mắt nhìn anh lăn trên bậc thang, quá ác độc."Em trai tôi không có kiểu hàng loại hai như cậu."Hì hì, Lôi Trảm Thiên cười trộm, anh trai anh nói câu này quá tuyệt, Thẩm Dương Kỳ ai oán khóc lóc, đến nỗi anh ta quên luôn cả việc đang đi trên bậc thang mà không phải đất bằng, giơ nắm tay lên như muốn gõ đầu Lôi Trảm Trảm Thiên cuống quít cảnh cáo, "Đừng làm rộn, có lăn xuống tôi cũng không đỡ cậu đâu."

me manh me dau voi cha